Lời Dặn Cuối Cùng Của Cha

Ánh mắt cha, anh mắt gia đình tất cả vừa tin tưởng, vừa tự hào thúc giục cất bước. Trên đất Nhật Bản tôi học tập, nghiên cứu vừa là vì đam mê riêng của mình vừa là lời hứa trước cha.

Tôi là con út, sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông con tại một vùng quê nghèo ven biển Hải Hậu, Nam Định. Gạo Hải Hậu ngon nức tiếng xa gần, nhưng quê nhà đồng chiêm trũng. Mẹ cha lam lũ, nhà lại đông con, mà tôi là con út. Cảnh tần tảo nắng mưa của mẹ cha làm sao kể cho hết.

Với tôi, chỉ một cánh cửa duy nhất là học, học vì mình mà cũng vì gia đình. Bao nhiêu gian truân, nhưng có cả những niềm may mắn. Tôi tốt nghiệp Đại học Y Hà Nội rồi về công tác tại một Viện đầu ngành của ngành Y tế nước nhà.

Con sẽ thành công

Năm tôi vào Viện làm việc, cha cũng 80, dấu ấn năm tháng đè nặng lên đôi vai của người. Những căn bệnh tuổi già bắt đầu xuất hiện nơi lão nông Hải Toàn – Hải Hậu. Là bác sĩ nhưng phải vất vả lắm, tôi mới có thể đẩy lùi được những căn bệnh ấy ra khỏi cha mình.

Năm tháng làm việc, tích luỹ kinh nghiệm, cuối cùng tôi cũng đạt được học bổng Thạc sĩ tại Nhật Bản. Làng  thuần nông, nhà tôi thuần nông mà là thuần nông nhiều đời, thế mà tôi  giờ có thể đường hoàng sang Tokushima University – Đại học y học dinh dưỡng hàng đầu Nhật Bản để lấy bằng master (thạc sĩ).

Vinh dự chứ! Tự hào chứ! Nhưng ngày chuẩn bị đi cũng là ngày tôi phải đưa cha về lại quê nhà Hải Toàn, Hải Hậu để các anh, các chị chăm lo. Lúc rời căn nhà của mẹ cha, Người tiễn tôi ra tận cửa, nói chỉ một câu thôi: “Bố chúc con thành công”.

Tôi hứa: “Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ thành công”. Ánh mắt cha, anh mắt gia đình tất cả vừa tin tưởng, vừa tự hào thúc giục cất bước. Trên đất Nhật Bản tôi học tập, nghiên cứu vừa là vì đam mê riêng của mình vừa là lời hứa trước cha.

Ở xứ Hoa Anh Đào

Nói không quá, tôi là anh nông dân, học Master tại xứ sở Hoa anh đào. Tôi học, tôi nghiên cứu vì sự tin tưởng của cả đại gia đình, của người cha tuổi đã 80.

Đến năm học thứ 2, cha tôi bệnh, người mệt yếu lắm rồi! Từ Nhật Bản trở về Việt Nam, bên cha những ngày cuối cùng. Phận làm con hạnh phúc nhất là được phụng dưỡng mẹ cha lúc tuổi già đau yêu, nhưng buồn thương nhất cũng là những ngày cha sắp về cõi vĩnh hằng.

“Con chắc chắn sẽ thành công”, lời hứa đó tôi sẽ thực hiện cho bằng được.

Trở lại Nhật Bản, tôi cố gắng không ngừng, kết thúc xuất sắc chương trình Thạc sĩ. Đại học Tokushima đồng ý để một anh Việt Nam quê Hải Toàn – Hải Hậu chuyển tiếp nghiên cứu sinh.

Hôm nay đây, ngồi chuẩn bị cho buổi bảo vệ Luận văn Tiến sỹ, Tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng để đạt kết quả cao nhất. Tôi muốn dâng lên Cha ở cõi vĩnh hàng những thành công của mình.

Mải suy tư, màn hình máy vi tính của tôi chuyển sang chế độ screen saver.

Nụ cười thơ ngây, thánh thiện của con gái tôi xuất hiện đưa tôi về thực tại. Tôi phải hoàn thành tốt công việc. Tôi phải trở về đem kiến thức đã học góp sức xây dựng cơ quan. Tôi phải làm vì nụ cười luôn đọng mãi trên môi con gái bé bỏng.

Hiện tại, quá khứ, tương lai đan xen!

Tokushima, Nhật Bản 17/7/2008.